(17) Giao ước là thỏa ước. Allah đã giao ước với Thiên Sứ Ibrahim (Abraham), tổ phụ của Isma-'i1 (Ishmael) và Is-haaq (Isắc) rằng Người và hậu duệ sẽ phải truyền bá việc thờ phụng Đấng Allah Duy nhất tức Islam (Q. 2: 131-132) Nabi Y'aqub (Gia cốp) tức Isra-i'l, đứa con trai của Nabi Is-haaq, cũng đã bảo con cháu của mình như thế (Q. 2:133) Nhưng người dân Do thái tức con cháu của Nabi Y'aqub sau này bất tuân và nổi loạn. Lúc Thiên sứ Muhammad dời cư về Madínah, người dân Do thái và người dân Ả-rập tại thành phố Madinah đã ký kết một thỏa hiệp liên minh phòng thủ và tương trợ với người Muslim, cam kết sẽ cùng nhau bắt tay phòng thủ và bảo vệ thành phố Madinah nếu bị kẻ thù của Islam tấn công. Nhưng về sau, người dân Do Thái và người dân Ả-rập đạo đức giả đã bội ước và tiếp tay cho kẻ thù của Islam đến tiêu diệt người Muslim. Ngoài ra, người dân Do Thái còn tìm cách xúi giục người Ả-rập Muslim chia rẽ nhau. (Xem Sirat Al-Nabi của Ibnu Is-haaq)
(18) Ở đây, Allah nhắc nhở con người về lẽ huyền vi của việc tạo hóa. Đầu tiên, con người không là gì cả, một tinh trùng vô nghĩa phất phơ đâu đó chưa có sự sống (xem như chết), rồi Allah ban cho y sự sống qua việc y sinh ra đời. Sau một thời gian sống, Allah làm cho y chết (qua đời). Rồi vào Ngày phục sinh, Allah dựng y sống trở lại để chịu sự xét xử. Tương tự một hạt giống khô héo không có sự sống, Allah tưới nước mưa lên nó, nó nẩy mâm kết thành cây trái. Sau một thời gian sống, trái cây chín già, rơi rụng và chết trở lại. Sống và chết, chết và sống kết thành một chu kỳ bất di dịch.